Trong khuôn khổ hội thảo quốc tế “Văn học Việt Nam và Nhật bản trong bối cảnh toàn cầu hóa”, vào sáng ngày 21/12/2013, Khoa Văn học và Ngôn ngữ đã tổ chức buổi tọa đàm với đề tài “Sáng tác và giảng dạy sáng tác thơ ca”. Các diễn giả của buổi tọa đàm là nhà thơ, nhà văn Nhật Bản, đồng thời là giáo sư của ĐH Temple (cơ sở ở Nhật Bản) Mariko Nagai, và nhà văn Nhật Chiêu. Nhà thơ Hoa Kỳ, giáo sư Đại học Wyoming Harvey L. Hix tuy không đến tham dự được, nhưng cũng đã gửi bài viết và một số tác phẩm đến buổi tọa đàm. Ngoài ra, các sinh viên hệ cử nhân tài năng của Khoa cũng đã tham gia với một số bản dịch tác phẩm của GS. Nagai và GS. Hix, cũng như trình bày tác phẩm của mình được viết song ngữ Việt – Anh.
Xin trân trọng giới thiệu các bài nói chuyện tại buổi tọa đàm, và các sản phẩm dịch thuật và sáng tác của các bạn sinh viên.
Bảo tàng Mặt nạ
Dương Đào Thạch Thảo (CNTN khóa 2011-2015)
Một hôm, anh bảo tôi, chúng ta hãy cùng đến thành phố S. rồi đi xem bảo tàng Mặt Nạ. Có cái bảo tàng như vậy nữa à? Có, mở lâu rồi, nhưng cũng vắng khách lắm nên chẳng ai biết. Nghe hay thế mà vắng khách sao? Thế có đi không ?
Ừ, thì đi.
Vậy là chúng tôi cùng lên một chiếc bus màu đỏ dán đầy quảng cáo hai bên sườn. Dưới trời mưa đầu hạ, những con phố vắng nối tay nhau hát một bài của Trịnh Công Sơn, vô cùng náo nhiệt.
Bảo tàng đóng cửa. Người ta nói, ế quá, phải đóng cửa thôi. Bảo tàng đang đợi để vào bảo tàng.
Hơi chán, hơi buồn, tôi và anh đi về, lòng băn khoăn tự hỏi, sao mà bảo tàng ấy lại có thể vắng khách đến độ phải đóng cửa. Chúng tôi chia tay nhau ở một ngã ba, ai về nhà nấy. Một chiều bình thường như mọi chiều. Tôi đi rửa mặt, khi ngẩng lên, tôi thấy mảnh gương treo tường đang lặng nhìn mình chăm chú.
Thì ra người nhân viên kia nói xạo, bảo tàng Mặt Nạ không đóng cửa, nó chia chi nhánh ra khắp mọi nhà, đến từng người. Thông qua mỗi chiếc gương.
The Museum of Masks
One day, he told me: let’s go to the Museum of Masks
Does such a place even exist?
Yes, he said, for a long time. But nobody knows. So so bleak.
How can people miss such a thing?
Let’s just go.
Then we took a crimson bus into the rain
Under the deluge, the streets hold their hands
then sang together, an old summer song. So so loud.
The Museum is closed. They said,
The doors are shut, bleak and desolate
The Museum is becoming a museum piece.
On the way home, we parted at a crossroad.
A twilight is like every twilight before
As I washed my face in the bathroom
I found my reflection staring back at me.
And I figure
They lied.
The Museum has never closed.
It has branches to all the houses,
to all the roofs,
to all of us
Through every mirrors.
Nguyễn Tiến Phát (CNTN 2011)
Lạc giọng gọi
Vọng chờ tiếng vang
Tôi và đỉnh núi
Lost in calling
Hoping for an echo
Me and the mountain top