Tặng H
Em như giọt cà phê màu hổ phách
Thấm vào ta không biết tự lúc nào
Hương rất mỏng tưởng chừng như cầm được
Ngày bỗng dài hun hút những đêm sâu.
Sương gió ạ từ lâu như mắc nợ
Cao nguyên xanh từ độ xa người
Có những chiều ta lẫn với mưa rơi
Cà phê thắm môi người thiếu nữ.
Ta là kẻ quen rồi lữ thứ
Thích mải mê đi ngược những con tàu
Cứ ảm ảnh giọt màu hổ phách
Và mệt nhoài trong mắt em nâu.