PHÍA KIA ĐẦU THÀNH PHỐ CÓ MƯA KHÔNG?
Ai về phía bên kia thành phố
Nhắn dùm ta quận nhỏ đang buồn
Giàn bông giấy trước nhà đang ốm nắng
Mộng đêm về mệt lả dưới mưa tuôn
Ai về phía bên kia quận chữ
Nhắn dùm ta quận số nhớ thương rồi
Cửa sổ mở hướng nào cũng vắng
Phố vào hè, cây cỏ toát mồ hôi
Phố vào hè khô khốc cả bờ môi
Sáng nóng dẫy, chiều và đêm nóng dẫy
Khu vườn nhỏ, góc nào cũng khát
Đám chuông vàng vọng mãi một vầng mây
Phố rất buồn…
(là nói phố ở quận 2)
Trời thiệt ngộ, nhớ thương mà không khóc
Ta thì rất
Khát bờ môi…
rất mát
Phía kia đầu thành phố có mưa không?
YÊU THÔI CHỨ VIỆC GÌ PHẢI NẾU?
Ai biết tình nào là tình cuối
Khi nắng còn thơm trên ngón tay
Khi em hong tóc và phơi áo
Mắt chiều không gợn một áng mây
Ai biết tình nào là trẻ dại
Tuổi 15 mới biết khóc cười?
Khi em 16 và 16
Bao lần 16 vẫn thơ ngây
Nếu em lấy anh làm chồng
Bông hoa có nở từ vách núi
Bầy sẻ có làm tổ bên sông
Và em còn làm thơ nữa?
Nếu anh gọi em là vợ
Mùa xuân có đến lúc đầu đông
Tóc em còn xanh như cỏ biếc
Và môi em có thắm tựa đoá hồng?
Yêu thôi chứ việc gì phải nếu
Muốn làm chi thì yêu đã rồi làm
Nhờ con chim sẻ gieo hạt ước
Một ngày mình có, hoá trăm năm.
Ở NGÃ BA HUYỀN TRÂN
Chiều ở ngã ba Huyền Trân
Em chờ anh bắt đầu bằng lời nói dối
Nhẹ như không
Băng qua bên này thành phố
Lòng thấp thỏm thương yêu
Mâm cơm chiều
Đang đợi em về
Chiều ở ngã ba công chúa
Lên kiệu vàng mà non nước mù khơi
Ra đi hề biệt ly ngàn dặm
Với song thân và cả với lời thề
Chiều ở ngã ba
Em muốn ngả vào anh khóc nấc
Cái bữa Huyền Trân rời cung ngọc
Có mẹ cha nàng tiễn đưa?
Tuổi trăng tròn đã biết yêu chưa?
Ở ngã ba Huyền Trân
Em chờ anh bắt đầu bằng lời nói dối
Nhẹ như không
Trường Giang coi vậy mà mênh mông
Đôi mắt em đầy sóng
Đò dọc, đò ngang, thuyền rồng, thuyền phụng
Ai người vớt được đáy lòng công nương?
Ở ngã ba Huyền Trân
Em và nàng chia biệt
Cố hương cố quốc hề, đền đài muôn khối
Thấy mình miên viễn đời rêu.
LMTG