Hồng Đào ngấm cay vào lòng Huế
Ai mang rượu Hồng Đào ra Huế
Vượt Hải Vân sương trắng mịt mùng
Chiều rót xuống dưới chân Bạch Mã
Mới đến lưng đèo hơi rượu đã tan
Rượu đến Huế rượu không còn cay nữa
Sắc Hồng Đào chỉ còn tựa sắc mây
Ta đến Huế không còn trong trẻo nữa
Xin cây cỏ cho mình một chút thơ ngây.
Cao chi cho lắm Hải Vân ơi
Cô đơn với vạn chiều mây phủ
Sao không như con sông Bồ
dẫu cuồng điên thác lũ
Vẫn giữ mình,
riêng cho sóng Tam Giang
Hồng Đào ngấm cay vào lòng Huế
Như Bàn Môn lắng đọng phù sa
Huế giữ lại bên mình hương Quảng
Dẫu thơm xưa giờ đã nhạt nhòa
Chiều Bạch Mã nghiêng vào lòng Huế
Vị Hồng Đào pha lẫn vị sương
Ta tuổi muộn nương vào thơ dại
Tóc phủ mây trời, cạn chén với dòng Hương
Bạn Huế
Bạn của bạn mình ở Huế
Những tóc xanh, tóc bạc, hoa râm
Những chủ quán, nhà thơ, bác sĩ
Những rộn ràng và những trầm ngâm
Bạn của bạn mình ở Huế
Thích ngồi cùng nhau bên chai bia
Đứa này rót, đứa kia uống cạn
Thấu tận lòng nhau dù chẳng nói ra
Bạn của bạn mình ở Huế
Ngồi với nhau nói rặt tiếng quê
Mình đôi lúc cười theo như đứa dở
Nghe chẳng hiểu gì nhưng thấy cũng… mê
Bia Huế nghe cũng lành như bạn
Bạn rót hoài mà mình chẳng chịu say
Mồi ngon, bạn cũng như mồi rứa
Hương giang khuya lấp lánh sao đầy
Sài Gòn mưa nên mình nhớ Huế
Nhớ cái nắng kinh hoàng của đất Cố đô
Không bạn, không mồi rồi không Huế
Có một ly buồn mà uống mãi đến chừng mô?
Nguồn: Tạp chí Sông Hương số 421/03-2024